Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] Tuyển Tập Thiên Sư Bắt Ma Thu Sep 19, 2013 2:45 pm
[�] Event - Tổ Chức Sự Kiện Thu Sep 19, 2013 2:18 pm
[�] Báo Danh Thành Viên Thu Sep 19, 2013 10:10 am
[�] Hướng Dẫn Trở Thành Thành Viên V.I.P Wed Sep 18, 2013 1:26 pm
[�] Thành Viên Nồng Cốt 779 Wed Sep 18, 2013 1:06 pm
[�] Chém Gió Cưa Bom vào đey!!! Wed Sep 18, 2013 12:37 pm
[�] Tiểu Sử Thành Lập Quán Wed Sep 18, 2013 11:55 am
[�] Đóng Góp Ý Kiến Forum Wed Sep 18, 2013 10:53 am
[�] Các Tướng có thể chiêu mộ từ A-Z Thu Jun 20, 2013 6:25 pm
[�] Cần Thơ City Wed Sep 12, 2012 9:58 pm


Share | 
 

 Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 10:27 pm

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ 1


Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?

HS: Vì… vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con của người khác như con mình mà thôi.

Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?

HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

HS: Đúng ạ.

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?

HS: Không ạ.

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?

HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?

HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella không thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả sử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?

HS: Phải biết yêu chính mình ạ.

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?

HS: Đúng ạ, đúng ạ!

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?

HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem – chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.




(st)
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: cảm nhận cuộc sống   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 10:34 pm


Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Hanh_phuc_003_500-300x252


Bà ngoại tôi có một cửa hàng nhỏ. Là một người xởi lởi, mỗi khi một vị khách quen bước vào cửa hàng, bao giờ bà cũng hỏi thăm, đại loại như:
- Hôm nay anh thế nào, anh Thomas?

Rất nhiều người hào hứng kể cho bà cháu chúng tôi nghe về một ngày đầy ắp những sự kiện của họ, chuyện vui, chuyện buồn, một cháu bé mới sinh, nhà ai lợp kho thóc, ai đó cần sự giúp đỡ… Nhưng cũng có những người luôn luôn trả lời câu hỏi đó bằng một tràng than vãn.

Chẳng hạn, ông khách lớn tuổi tên Thomas rất hay trả lời là:
- Hôm nay chán lắm, chị Henderson ạ. Chị thấy đấy, hè này trời nóng phát điên. Tôi ghét nắng nóng kinh khủng! Nó làm tôi mệt vô cùng! Chết mất thôi!

Một bà khách trung niên tên là Smith thì hay đáp:
- Ngày nào mà chẳng thế, hả chị Henderson?! Cứ suốt ngày đi làm, rồi chợ búa, dọn dẹp, tôi chán lắm rồi! Mà trời thì gió lạnh. Thật khủng khiếp, làm sao mà sống được!
Thậm chí, một vài cậu bé, cô bé cũng thường thở dài:
- Cháu chán lắm, bà Henderson ạ! Ngày nào cũng phải đi học, rồi về nhà là một đống bài tập. Mà mẹ cháu còn bắt dọn phòng ngủ! Cháu chết mất thôi!

Gặp những vị khách như thế, bà chỉ gật gù “vậy hả, vậy hả”.
Có một lần, khi một vị khách như thế rời đi, bà sẽ gọi tôi lại, nhấc tôi đứng lên ghế để có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi bà nhẹ nhàng:
- Cháu có nghe thấy ông Thomas vừa than phiền về điều gì không?
- Có ạ!

Bà tôi sẽ nói tiếp:
- Có nhiều người, cả người giàu và người nghèo, ở trên khắp thế giới này, họ đi ngủ vào đêm hôm qua, nhưng sáng nay không tỉnh dậy nữa. Có những bệnh nhân trong các bệnh viện ở khắp nơi cũng không thể ngồi dậy được, hoặc không thể ra ngoài được.

Tất cả những người đó, cả những người bệnh, và cả những người đã ra đi, họ sẵn sàng đánh đổi bất kỳ điều gì chỉ để có được 5 phút tận hưởng những tia nắng mùa hè này, những giọt mưa và những cơn gió lạnh này, để được đi làm, đi chợ, quét tước nhà cửa, để được đến trường, được làm bài tập và tự tay dọn phòng ngủ của mình – tức là để có được những điều mà đôi khi người ta vẫn càu nhàu.

Vì vậy, cháu hãy nghĩ một chút mỗi khi than phiền, cô bé ạ! Điều mà cháu nên làm khi không thích một điều gì đó là thay đổi nó. Nếu cháu không thay đổi được nó, hãy thay đổi cách cháu nghĩ về nó. Đừng bao giờ than vãn!

Mỗi người đều có nhiều khoảnh khắc để học hỏi trong cuộc đời.

Bà tôi đã tặng tôi một trong những khoảnh khắc học hỏi quý giá nhất. Suốt ngày than vãn không chỉ là một việc phi lý, mà còn làm mòn mỏi niềm vui sống của chính mình và những người xung quanh. Nó chẳng khác nào một mối nguy hiểm mà chính bạn tạo ra, và chính bạn lại cũng là nạn nhân đầu tiên.

Vậy tại sao không ngừng than vãn, mỉm cười và tìm ra, bằng cả suy nghĩ và hành động, những điều đáng sống của thế gian này!


ST (Maya Angelou)
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Chiếc lá hoàn mỹ   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 10:38 pm


Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ 1282565665.nv_


Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta một chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”

Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá. Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm: “Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy”.
Người em đi cả ngày trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư: “Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.” Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.

“Tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất”, chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc “hoàn mỹ nhất” nhưng nếu bạn cứ một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi… trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng: Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội lớn một cách đáng tiếc!

Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm “chiếc lá hoàn mỹ nhất”, coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó.

Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc là mà bạn cho rằng là hoàn mỹ nhất.

(st)
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Trái tim của vua khỉ   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 10:45 pm

Trong khu rừng rộng lớn có con sông Ganges chảy qua, trên các ngọn núi cao là 80 nghìn con khỉ cùng một ông vua khỉ khổng lồ sinh sống. Bên cạnh con sông mọc lên một cây cổ thụ luôn cho loại quả ngọt, to vàng mọng nước, gọi là quả xoài.
Tất các con khỉ đều yêu thích loại quả này và chỉ trực ăn ngay khi quả vừa chín. Vua khỉ khổng lồ đã cảnh báo tất cả các thần dân rằng, không bao giờ được để cho một quả xoài nào rơi xuống dòng sông. Bởi nếu quả theo nước chảy xuôi xuống vùng đất con người ở, họ chắc chắn sẽ đi ngược lên để tìm kiếm loại quả này và tiêu diệt sự bình an của vùng đất các loài khỉ.

Dù đã cẩn thận gìn giữ bao lâu nay nhưng chuyện đó cuối cùng vẫn xảy ra. Ở một cành cây sà thấp xuống dòng sông có quả xoài chín mọng nấp sau tổ kiến, vì thế mà không một con khỉ nào phát hiện ra. Quả xoài đó đã rụng xuống rồi được dòng nước đẩy xuống phía Nam, dạt đến thành phố Benaras.

Một buổi sáng đẹp trời khi nhà vua Brahmadutta đang đắm mình trong dòng nước mát thì một vài ngư dân tìm thấy thứ quả lạ trông rất ngon và đẹp mắt, họ liền vui mừng dâng lên vua. Nhà vua kiểm tra cẩn thận và hỏi nó có xuất xứ từ đâu, được gọi là gì. Những ngư dân không biết, nhưng đoán rằng nó đã trôi dạt từ thung lũng Himalayas rộng lớn xuống đây.

Nhà vua liền sai đem cắt loại quả đó ra và nếm thử một miếng. Quả thật nhà vua chưa bao giờ nếm thứ trái cây thơm và ngọt đến thế. Ông liền gọi hoàng hậu và các quan thần đến nếm thử thứ trái cây kì diệu này.

Vài ngày trôi qua, nhà vua không thể dứt ra khỏi tâm trí thứ trái cây kì lạ có mùi vị rất tuyệt kia, nó ám ảnh ông cả trong giấc ngủ. Cuối cùng ông bèn lập một đội quân tìm kiếm.

Họ đã đi qua rất nhiều nơi, xuyên qua nhiều thung lũng, trải qua rất nhiều ngày đêm, cuối cùng cũng đến được nơi mà cây xoài đó mọc. Hoàn thành được sứ mệnh, nhà vua cùng các quần thần bắt đầu thưởng thức loại trái cây lạ kì với tất cả niềm yêu thích tràn ngập trái tim. Đêm xuống, nhà vua quyết định ngủ dưới gốc cây trong khi các cận vệ trung thành đứng bảo vệ bên ngoài. Họ cũng đốt một ít lửa để chống lại các động vật hoang dã.

Vào giữa đêm khi đội canh gác bắt đầu lơ mơ ngủ thì những con khỉ đã đến và hái tất cả các quả xoài trên cây. Nhà vua bất ngờ thức dậy vì tiếng ồn và ra lệnh cho đội quân phải bắt bằng được khỉ để họ có được bữa tiệc thịt khỉ ngon lành cùng với những trái cây vàng mọng.

Bọn khỉ sợ hãi không biết làm sao để thoát ra được, một trong số đó đã cố gắng thoát thân chạy về báo tin cho vua của chúng. Vua khỉ hứa sẽ cứu giúp chúng, tuy nhiên cần phải có một kế hoạch cẩn thận.

Vua khỉ đi thăm dò và phát hiện ra một cây tre. Ý nghĩ chợt lóe lên là làm một cái cầu bằng tre bắc từ cây xoài qua sông. Khoảng cách từ cây xoài đến bờ sông bên kia đúng bằng độ dài cây tre. Vua khỉ bèn buộc ngọn tre vào thân mình và quay trở lại.

Tuy nhiên, vì đã không tính đến độ dài cây tre đã bị mất do buộc vào mình nên vua khỉ buộc phải dùng thân mình bám vào cành cây xoài để tạo được cây cầu hoàn chỉnh. Vua khỉ nhanh chóng gọi tất cả các thần dân hãy leo qua lưng mình và trèo qua cây tre đó để trốn thoát. Bằng cách này 80 nghìn con khỉ trên cây xoài cổ thụ đã leo qua lưng vua khỉ khổng lồ và đến được bờ sông bên kia một cách an toàn.

Nhưng thật tiếc, khi con khỉ cuối cùng đi qua “cây cầu” cũng là lúc vua khỉ đuối sức rơi xuống sông.

Nhà vua Brahmadutta đã quan sát được toàn bộ sự việc. Ông cảm thấy hối lỗi và sai quân hầu cứu lấy vua khỉ. Sau khi dùng khăn mềm quấn quanh vua khỉ cho khỏi lạnh, nhà vua tiến đến gần và hỏi tại sao lại hi sinh thân mình để cứu những con khỉ khác như vậy?

Vua khỉ điềm tĩnh trả lời: “Cũng giống như đức vua, tôi có sứ mệnh cai quản và bảo vệ thần dân của mình, phải cố gắng đảm bảo an toàn mạng sống của thần dân hơn là mạng sống của mình. Nhà vua cũng nên nghĩ về lợi ích của thần dân trước khi nghĩ đến lợi ích cá nhân”. Sau đó vua khỉ đã chết với tâm hồn thanh thản vì đã đảm bảo được sinh mạng của các con khỉ khác.

Vua Brahmadutta đã học được rất nhiều từ lời nói và việc làm của vua khỉ. Ông tổ chức một tang lễ thật to cho vua khỉ và xây dựng lăng mộ để tưởng nhớ đến tấm lòng chân thành của vị vua này.

(st)
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Vị khách và món quà   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 10:50 pm

Anh chàng đó đã ngồi trong cửa tiệm của tôi gần một buổi sáng rồi. Cử chỉ và hành động của vị khách đó khiến tôi chú ý.

Anh ta cứ săm soi trước kệ nhạc ca cổ, mắt dán vào từng bìa đĩa như thể muốn học thuộc tất cả các bài hát trong đó. Thỉnh thoảng, anh ta lấy điện thoại di động gọi cho ai đó để rồi thở dài khi được nghe trả lời.

Hơn 11 giờ, tôi sắp xếp lại mớ đĩa khách hàng lục tung lên ban sáng, sẵn tiện ghé qua hỏi thăm anh chàng kia.

- Anh đã chọn được đĩa ưng ý chưa ạ? – tôi lịch sự kéo ghế ngồi cạnh – Anh có hứng thú với ca cổ à?

- À, tôi mua cho bà! – anh ta nhỏ nhẹ.

Sẽ chẳng ai tin nếu nhìn cách ăn mặc của anh chàng đó: quần jean, áo thun hai lớp, mũ lưỡi trai vẽ quằn quại, giày bata boot to dày và chiếc balô gắn đầy những sợi xích mảnh loằng ngoằng. Làm sao một thanh niên ăn mặc bụi bặm như thế lại có thể dành cả buổi để chọn cho bà mình một đĩa hát hay.

- Tôi đã gọi hết cho mọi người để hỏi nhưng chẳng ai giúp được…

Tiếng thở dài nghe thật xót xa. Tôi biết làm gì bây giờ? Cho anh ta lời khuyên sao?

- Anh nên gọi cho bà anh – tôi gợi ý – Anh hãy hỏi bà nên mua đĩa nào để tặng cho ông của người bạn chẳng hạn…

Anh ta lắc đầu.

Chắc anh ta sợ bà biết hay đơn giản là ngại. Bằng kinh nghiệm của một người bán hàng lâu năm, tôi cố cùng anh ta chọn đĩa.

- Anh hãy nói sơ qua về bà anh đi, tôi sẽ chọn hộ cho! – tôi gợi ý.

Thế là suốt hai giờ hôm đó, tôi đã bỏ bữa trưa để cùng một người lạ tìm đĩa hát làm quà cho bà anh ta – một phụ nữ mà tôi không biết mặt. Thật may mắn, cuối cùng chúng tôi cũng ưng ý được một đĩa.

- Quà sinh nhật cho bà anh à? – tôi tiễn người khách ra cửa – Anh là người cháu hiếm có!

- Hôm nay là giỗ thứ 20 của bà! – anh ta trả lời khi dắt xe xuống lòng đường – Cảm ơn cô nhé!

- Ừ, quà không phải lúc nào cũng chỉ tặng cho người sống.

(st)
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Giá trị của bạn!   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 11:00 pm

Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: “Ai muốn có tờ 20 đô la này?”.

Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: “Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn – nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!”

Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: “Còn ai muốn tờ bạc này không?”. Vẫn có những bàn tay đưa lên.

“Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?” – nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. “Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?”. Vẫn còn những bàn tay đưa lên.

“Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị “vò nhàu” và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi… chúng ta là ai.

Bạn thật đặc biệt đấy- đừng bao giờ quên điều đó nhé!”
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Dark Long
Admin
Admin
Dark Long

Tổng số bài gửi : 194
Exp : 483
Thanked : 3
Join date : 31/05/2011
Age : 35
Đến từ : Sa Đéc Town

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: BÀ CỤ BÁN RAU   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ EmptyThu Sep 08, 2011 11:04 pm

Cùng đọc và suy ngẫm…

Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau…!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không ăn bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!

(st )
Về Đầu Trang Go down
https://club779.forumvi.com
Sponsored content




Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ   Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ Empty

Về Đầu Trang Go down
 

Cách dạy bài Cô bé Lọ Lem của một giáo viên người Mỹ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Danh sách những người có công được lệnh bài và những người đang trong tình trạng kick và chuẩn bị kick
» Tổ Chức giao Lưu Tại TP. HCM 31/12/2011
» Tổ Chức giao Lưu Tại TP. HCM 17/12/2011
» Mệnh Cách Toàn Tập
» Ba người thầy vĩ đại

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Club Sa Đéc :: Giải Trí :: Góc Thư Giãn-